Chuyến bay của tôi tới London khá thuận lợi. Thật ra thì nó có thể tuyệt hơn nếu tôi không ngủ quên cho đến khi máy bay hạ cánh ở Dublin. Có một điều đáng ngạc nhiên là khi đến Heathrow, tôi đã không phải đi qua cổng kiểm tra hộ chiếu, có lẽ do chuyến bay nối tiếp của tôi đến London là chuyến bay tới từ Ai Len. Sau một hồi nhìn quanh, tôi lấy hành lý kí gửi và đi ra ngoài mà không cần kiểm tra gì. Tôi đã đặt chân vào Anh Quốc mà không cần một dấu nhập cảnh trên hộ chiếu nào cả. Kì lạ thật.
Nhà bạn tôi cách sân bay Heathrow khoảng 45 phút di chuyển bằng tàu, về phía bắc của London. Thật đen đủi khi mới chỉ đi được nửa đường, đoàn tàu gặp sự cố. Kết quả là tất cả hành khách đã mắc kẹt ở đó hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng chúng tôi đã mất 2 tiếng rưỡi để về đến nhà, tệ thật.
Tôi gần như có thể chịu được việc chờ đợi, ngay cả khi vẫn còn đang bị say máy bay. Nhưng, chỉ cho tới khi tiếng hát của một ai đó vang lên - đó là tiếng hát của một bà cụ, tất nhiên, một người mà tôi chắc chắn rằng đã bị loại khỏi American Idol từ vòng sơ loại. Bà ấy bắt đầu hát (có thể coi là tra tấn thì hơn) một bài hát nghe như thể một bài dân ca Trung Quốc vậy. Ban đầu thì cũng không đến nỗi tệ, cho đến khi bà ấy bắt đầu hát to dần, to dần…
Thật buồn cười, bạn có thể học được rất nhiều về văn hóa nơi đây từ những tình huống như vậy. Người Anh thường nổi tiếng về sự dè dặt. Nhưng khi tôi nói với người bạn tôi rằng hãy góp ý với người đàn bà đó, những gì tôi nhận lại chỉ là “Ồ không, tôi ổn với việc này, tôi không muốn gây ra xung đột ở đây”. Những hành khách khác xem chừng cũng như vậy. Người Anh luôn được biết đến về tính lịch sự và tinh tế, vậy nên họ sẵn sàng giữ sự khó chịu trong lòng thay vì tỏ ra bất lịch sự. Nếu sự việc này xảy ra ở Mĩ, chắc hẳn người đàn bà kia đã bị đuổi khỏi tàu.
Vì quá khó chịu, tôi đành phải đứng lên và góp ý đôi điều với bà ta. Thậm chí tôi còn phải nhắc lại đến hai lần. Mọi hành khách khác có vẻ cũng ủng hộ, điều đó được thể hiện qua nét mặt từng người. Người đàn bà kia nhìn về phía tôi và giơ ngón tay cái lên. Có vẻ là mọi thứ ổn rồi. Nhưng không, cái gã ngồi đối diện bà ta nở một nụ cười khó hiểu, và ngay sau đó, gã bắt nhịp cùng bà kia và tiếp tục hát điệu hát dân ca đó. Hai người đó hát càng ngày càng to hơn cho dù tất cả mọi người trên khoang tàu đều bắt đầu tỏ ra bất mãn. Nhưng họ vẫn không thể hiện nó với hai người kia. Cách ứng xử của người Anh là vậy.
Như vậy là quá đủ, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Ngay lập tức tôi gọi bạn tôi dậy và chúng tôi chuyển sang toa tàu khác. Phải di chuyển qua hai toa tàu thì tiếng hát của người đàn bà đó mới bắt đầu nhỏ dần, cuối cùng thì sự tĩnh lặng cũng đến - ở một toa tàu cũ rích.
Sáng nay, tôi bắt đầu chuyến tham quan London. Bởi tại London quá lớn, nên tôi chia thành phố thành những phần khác nhau. Tôi bắt đầu từ Sông Thames và khá nhiều điểm tham quan xung quanh đó. Chụp những tấm hình ở quảng trường Trafalgar, đi dạo qua con phố Whitehall – con phố tập hợp những cơ quan hành chính, và đích đến là tháp đồng hồ Big Ben. Đứng trước biểu tượng của London, sau một hồi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ khổng lồ đó, tôi hơi thất vọng. Tôi tưởng rằng nó… lớn hơn. Tòa tháp nhà Quốc Hội thậm chí còn cao hơn Big Ben. Tôi đã nghĩ Ben sẽ rất cao, tất nhiên là nó cũng cao, nhưng phải thừa nhận là tôi hơi thất vọng khi nhìn thấy nó. Cõ lẽ bởi vì những thước phim về nó, cũng giống như những cảnh quay cận của núi Rushmore, với mục đích che giấu đi sự thật là nó rất bé. Không thể nói là nó không đẹp. Trong khi đang dùng bữa trưa ở ngay đó, tôi mới nhìn ngắm Big Ben thật kĩ, và ngỡ ngàng trước lối kiến trúc Gothic tuyệt diệu đó. Tôi mừng là Guy Fawkes đã không thể khiến Big Ben nổ tung. Nếu điều đó xảy ra, hắn có thể đã cướp đi những điều tuyệt vời của nhân loại.
Có một điều thật đáng buồn về London mà tôi nhận thấy, đó là dòng khách tham quan đông nghịt và những công trường đang xây dở xung quanh những điểm tham quan dành cho du khách. Những thành phố mạnh về du lịch trên thế giới sẽ bảo vệ các di tích lịch sử khỏi sự phát triển của nền văn minh hiện đại. Ví dụ như khu vực có những di tích lịch sử ở Philadelphia sẽ được rào xung quanh, hay là một vài con phố ở Rome sẽ không cho các phương tiện di chuyển được hoạt động, chẳng hạn như là đền Parthenon. Điều này sẽ giúp cho bạn có thể thoải mái thăm thú mà không cần phải nghĩ đến việc tránh đường cho những chiếc xe buýt hai tầng. Nếu tôi có bất kì lời phàn nàn nào về những di tích lịch sử ở London, nó sẽ là như vậy. Nó sẽ khá là khó chịu và mất tập trung khi bạn cố ngắm nhìn vẻ đẹp những kì quan lịch sử, sự lộng lẫy của nó, ở giữa những đội công nhân xây dựng, xe buýt và tàu điện. Tưởng tượng nó sẽ khó thế nào khi bạn đang cố gắng thả mình theo dòng lịch sử mà có một tiếng mìn nổ vang lên từ đội xây dựng sau mấy tấm hàng rào xanh lá. Tôi biết mọi thứ đều rất khó khăn khi thành phố quá lớn và chật chội, nhưng nếu những nơi khác quy hoạch được, thì London cũng sẽ làm được.
Cũng đã đến lúc tôi nên dừng việc sử dụng Internet lại và tiếp tục khám phá cầu Tháp nổi tiếng cũng như là Tháp London trước khi phải kiếm chỗ ăn tối cùng anh bạn của tôi. Đã một ngày dài gần trôi qua, mà tôi mới chỉ lướt qua London được một chút.