Kinh nghiệm du lịch Singapore tổng hợp
Những nét hấp dẫn của đảo Sentosa, Singapore
Trích dẫn từ blog của Laura, một chuyên gia riêng của chúng tôi có kinh nghiệm du lịch dành cho phái nữ. Nhiều người trong chúng ta có thể đã có những khái niệm trước đây về cuộc sống ở Trung Đông, cách chúng ta có thể được đối xử khi chúng ta đặt chân đến đó. Trong chuyến đi du lịch tới Jordan, Laura đã có một số cuộc gặp gỡ đáng ngạc nhiên với người dân địa phương. Là một du khách nữ độc thân, Laura được chào đón và đối xử khá tử tế ở Jordan ... đặc biệt là khi mọi thứ dần trở nên khó khăn.
Jordan là một quốc gia nhỏ nằm ở khu vực Trung Đông, bên cạnh Ả Rập về phía Tây Bắc, có thủ đô là Anman. Với hơn 80% diện tích quốc gia là sa mạc, Jordan thu hút rất nhiều khách du lịch ưa khám phá và trải nghiệm thiên nhiên. Ở đây có rất nhiều di tích nổi tiếng như đền Hercules (Đền Héc-quyn), Pháo đài La Mã,...
Chuông báo thức reo lên lúc bốn giờ rưỡi. Tôi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để kịp giờ. Trong khi tôi đang loay hoay cố gắng kiếm một chiếc taxi để đến trạm xe buýt giữa tờ mờ sáng sớm, bỗng dưng một người đàn ông xuất hiện từ trong bóng tối, phía sau nhà hàng khiến tôi giật bắn mình, tỉnh cả ngủ. Anh ta là nhân viên bảo vệ, và sau khi thấy tôi đã tỉnh táo, anh ấy mang cho tôi một tách trà Ả Rập. Không có gì chán bằng một thức uống có đường lúc 5 giờ sáng, việc từ chối sẽ khá là thô lỗ hay anh ấy có thể nghĩ tôi không chấp nhận lòng hiếu khách của anh ấy, tôi đành nhận nó miễn cưỡng.
Tôi thường không thức dậy sớm như vậy. Tuy nhiên, ngày hôm trước, tôi đã có rất nhiều sự nhầm lẫn và gặp rắc rối với chuyến xe buýt đến một ngôi làng nhỏ tên là Dana – nơi mà tôi đã được nghe kể rất nhiều nên tôi muốn ghé thăm. Các phương tiện giao thông công cộng ở Jordan khá phức tạp: các xe buýt có xu hướng khởi hành rất sớm và nhiều điểm đến thì lại chỉ có một hoặc hai chuyến mỗi ngày. Trong trường hợp của tôi, chỉ có một chiếc xe buýt duy nhất mỗi ngày khởi hành từ Aqaba đến Dana, nhưng tôi chẳng biết phải đến bến nào. Tôi đã cần đến sự giúp đỡ của chủ khách sạn. Anh ta sau đó gọi vài cú điện thoại tôi nhận được câu trả lời là chiếc xe buýt đến Dana đã rời khỏi bến xe chính lúc 6 giờ sáng.
Lúc đó, tôi bắt một chiếc taxi ở Jordan. Tôi nói tài xế taxi đưa tôi đến bến xe buýt chính để đến Dana. "Ồ không," anh nói, "Nó khởi hành trạm xe buýt khác." Sau nhiều cuộc thảo luận, tôi quyết định tin tưởng người lái xe. Chúng tôi đến trạm xe buýt thứ hai lúc 5:35 sáng. Xe chưa đến. Đột nhiên, nhà thờ Hồi giáo lân cận bắt đầu kêu gọi cầu nguyện. Điều tiếp theo tôi biết, đó là tài xế taxi của tôi đang vội chạy trốn về phía nhà thờ.. Tôi hét lên “quay lại ngay.” Khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, anh ta ném cho tôi chìa khóa xe - như thể điều đó khiến tôi thấy thoải mái.
Tôi đứng như trời chồng đám đông đổ xô đến nhà thờ Hồi giáo. Trong tưởng tượng của tôi, những gì mọi người nghĩ khi họ nhìn tôi, một cô gái da trắng tóc vàng tựa vào một chiếc taxi trong một thị trấn nhỏ ở Jordan trước bình minh, trông thật ngu ngốc. Tôi cũng phải thú nhận rằng tôi đã cố ngăn một vài người trong lúc đồng ca. Tài xế taxi của tôi trở về từ nhà thờ Hồi giáo lúc 5:50 và đưa tôi đến bến xe trước 10 phút xe buýt khởi hành. Sau khi đợi thêm 5 phút, tôi vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe nào, nên tôi nhờ anh tài xế hỏi xung quanh.
Một số người nói rằng xe buýt đã rời khỏi và đi tới nhà ga chính. Chúng tôi nhảy lên xe và lái đến ga chính ở Dana, Jordan. Bằng một điều kì diệu nào đó, lái xe của tôi phát hiện ra nó trên đường phố vì nó đã bắt đầu chuyến hành trình. Tôi nắm lấy đồ của tôi và nhảy ra khỏi xe. Khi tôi lên xe buýt, người tài xế dặn tôi rằng vì anh ấy không đi theo đường cao tốc trực tiếp đến Dana, vì vậy tôi cần phải chuyển xe buýt tại một số điểm. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã lên được xe trước khi anh ấy bỏ đi, mà tôi cũng không quan tâm cho lắm. Đó là một chuyến đi nóng bức, bụi bặm, còn cái người đàn ông trước mặt tôi thì như thể đang hun khói toàn bộ con đường. Sau bốn giờ, chúng tôi thoát khỏi cảnh quan sa mạc và bắt đầu leo dốc. Khi chúng tôi đến thị trấn kế tiếp, tôi được yêu cầu xuống xe. Ngay sau khi tôi bước ra khỏi xe, một tài xế taxi đã vẫy gọi tôi. Tôi từ chối lời đề nghị đó và nói với anh ấy rằng tôi đang đợi xe buýt nhỏ để đến Dana. “Hôm nay không còn xe buýt nữa,” anh giải thích. “Xe buýt đến Dana không hoạt động vào thứ Sáu.”
Tôi không tin anh ta và bỏ đi, tất nhiên. Tôi băng qua đường, mua vài quả chuối, ngoái lại nhìn, người lái xe taxi vẫn ở đó. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Dần dần tôi nhận ra rằng anh ta có lẽ đang nói sự thật. Theo tục lệ ở Jordan, thứ Sáu là một ngày cuối tuần, theo truyền thống thì mọi người sẽ dành các ngày cuối tuần ở bên gia đình. Lập tức, tôi đưa ra quyết định nhanh chóng, quay trở lại chỗ anh tài xế, đổi lấy một vé có tốt hơn, và bắt đầu lên đường đến Dana.
Là một du khách nữ, một mình, bạn luôn phải cảnh giác. Bạn cần được nghe những câu chuyện của những người đi lừa người khác hoặc bị người khác lừa. Không nên bỏ qua sự cảnh giác của bạn và tin tưởng người khác hết mực. Đôi khi bạn lại cần phải đi với sự mạo hiểm của bạn để nhận ra không phải tất cả mọi người đều sẽ lừa gạt hoặc làm tổn thương bạn. Tôi đã học được điều đó trên cung đường đến Dana.
Laura Walker điều hành trang web A Wandering Sole. Cô hiện đang sống ở Portland, nơi cô điều hành Amsha, một hãng sản xuất phụ kiện và hàng hóa gia dụng ở Đông Phi. Ngoài việc điều hành công việc kinh doanh của mình, Laura còn hướng dẫn việc làm cho những người tị nạn mới đến thành phố của mình. Cô làm việc với khách hàng từ khắp nơi trên thế giới, sử dụng kiến thức hạn chế của cô về tiếng Swahili để phục vụ khách hàng Congo. Cô cũng phục vụ khách hàng từ Trung Đông, Châu Á, các quốc gia khác ở châu Phi, Trung Mỹ và Cuba.