Tổng hợp chi phí du lịch Chicago
Tuần vừa qua tôi đã phải dậy sớm để chuẩn bị nhận phòng tại khách sạn Flying Pig ở Amsterdam. Trong thời gian ở đây, tôi bắt gặp một cô gái người Canada đang trả phòng khách sạn. Cô gái nhỏ có một chiếc huy hiệu hình quốc kì Canada nhỏ xíu trên balo. Vì hiện tại là mùa hè, cũng là mùa du lịch bắt đầu ở Châu Âu, tôi đã bắt gặp rất nhiều người Canada và người Mỹ đi du lịch. Và cũng gặp rất nhiều người Canada mang trên mình quốc kì của họ. Và cả người Mỹ cũng vậy.
Tôi chỉ không hiểu sao người Mỹ lại phải giả vờ mình là người Canada?
Tôi đã trải qua rất nhiều khách sạn và nhà nghỉ khác nhau, đủ để biết rằng bất cứ ai nói tiếng Anh với chất giọng phía Bắc sẽ đều bị mặc định coi là người Mỹ. Và có lẽ do vậy, trải qua quá nhiều năm, những người Canada cảm thấy hơi phiền phức khi vì điều này và họ đã quyết định mang trên mình lá quốc kì đi tới khắp mọi nơi, để mọi người không bị lầm tưởng như vậy nữa. Tôi thấy điều này khá hài hước, nhưng bằng một cách nào đó, điều này đã trở thành một thói quen của người Canada.
Trong khi tôi thấy khá hài hước khi bắt gặp những người Canada đeo hình lá cờ của họ trên người và họ rất thích điều đó, tôi lại thấy khó hiểu với những người Mỹ mà đi đâu cũng phải giả vờ mình là người Canada. Có một lần tôi đang chơi poker ở Casino ở Amsterdam, lúc đó là đêm muộn rồi, và xung quanh tôi là hai người Mỹ, một vài gã Hà Lan và một vài người Iran nữa. Một trong hai người họ đến từ New York, và trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, anh ta nói rằng anh ta chẳng bao giờ tự nhận mình là người Mỹ cả, lúc nào anh ta cũng nói rằng mình là người Canada. Có vẻ như cả thế giới này ghét người Mỹ, và vì vậy anh ta luôn sợ rằng anh ta có thể bị đánh đập hoặc bắt cóc chỉ vì là người Mỹ. Kì lạ thay, anh ta cũng không rõ điều gì có thể xảy ra với mình, nhưng anh ta cứ một mực khăng khăng “Cả thế giới ghét nước Mỹ lắm!”.
Đây nhất định là một trong những quan niệm sai lầm khủng khiếp về nước Mỹ, và điều này khiến tôi thấy hơi khó chịu. Bản thân là một người du lịch khắp thế giới trong su ốt 4 năm vừa qua, tôi có thể khẳng định một điều – thế giới này không ghét người Mỹ. Họ không ghét nước Mỹ hay người Mỹ, nhưng họ ghét chính trị nước Mỹ (trước đây là chủ nghĩa chống George Bush, còn nay là phản đối Trump). Đồng ý là vẫn có một số người ghét người Mỹ và cả nước Mỹ nữa, nhưng 99,99999% những người mà tôi từng gặp và đã từng trò chuyện, thì không như vậy. Kể cả khi họ nói họ ghét Mỹ đi chăng nữa, khi được hỏi, họ vẫn cho rằng họ không thích nên chính trị, chứ người Mỹ chẳng có điều gì đáng ghét cả.
Quay trở lại với những người bạn Iran, tôi cũng hỏi họ tư đâu tới. Chẳng có chút ngại ngần gì, họ nói ngay là Iran. Gần đây trên khắp thế giới, người ta cập nhật hàng giờ về những chương trình hạt nhân ở iran, và cả cuộc khủng hoảng bầu cử năm ngoái, nên tôi cho rằng hình ảnh về Iran mỗi khi được nhắc đến cũng không phải điều gì quá đẹp đẽ. Tôi thậm chí còn hỏi nếu cả thế giới chỉ toàn tin xấu về Iran, các bạn ấy có nói các bạn đến từ nơi khác không? Lại một lần nữa, không chút ngần ngại, họ trả lời không. Và tại sao lại không thể nói không chứ? Chính phủ của họ có thể không thực sự tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là con người và đất nước đó tệ hại. Những người bạn Iran yêu nền văn hóa lịch sử của họ, và họ chẳng bao giờ muốn dấu quốc tịch của mình, cho dù đất nước đó có mang nhiều tiếng xấu đến đâu.
Những du khách người Mỹ mà tôi gặp có thể ngại ngần vì chính phủ của họ, nhưng tôi thấy đâu đó họ cũng có phần ngại vì việc là người Mỹ nữa. Trên những chuyến đi, tôi đã từng bị hỏi khá hiều câu hỏi về các chính sách của chính phủ, và tôi cứ phải trả lời đi trả lời lại đến phát mệt. Và khó chịu nữa. Tôi đã phải trả lời câu hỏi “Tại sao bạn bầu cho Bush? Tại sao bạn bầu cho Trump?” rất nhiều lần, đến nỗi tôi còn chẳng phải đếm nữa. Nhưng tôi không bảo giờ nói tôi là người Canada đâu. Cho dù nước Mỹ có tệ đến đâu, với tôi đó vẫn là một đất nước tuyệt vời, và đó là nhà của tôi. Kể cả tôi có dành cả đời sống ở Pháp đi chăng nữa, tôi vẫn luôn có dòng máu người Mỹ chảy trong cơ thể.
Là một người Mỹ, bạn có rất nhiều cơ hội và cũng là trách nhiệm để xóa bỏ những hiểu lầm không hay về nước Mỹ. Tôi chẳng ưa gì nền chính trị Iran, tôi cho rằng họ toàn đưa ra những quyết định độc ác. Nhưng tôi đã gặp rất nhiều người Iran trong suốt năm vừa qua, và họ thì tuyệt lắm. Người dân Iran đã xóa bỏ hiểu lầm rằng “Iran rất tệ”. Cũng như vậy, hành động của bạn có thể xóa tan hiểu lầm về nước Mỹ. Bạn có thể cho người ta thấy rằng đất nước chúng ta thực sự chẳng ồn ào, điên dại, đầy súng ống và những thằng ngốc béo ị như thế giới đang mặc định về chúng ta.
Một trong những lợi ích lớn của việc đi du lịch, đó là bạn sẽ xóa nhòa những khoảng cách. Nhưng việc nói với người khác bạn là người Canada trong khi bạn không phải, sẽ chỉ làm gia tăng những khoảng cách và cả những tin đồn không hay nữa. Nếu bạn không muốn nói chuyện về chính trị, vậy hãy tránh nó đi, đổi chủ đề cuộc nói chuyện chẳng hạn. Nhưng đừng nói dối về nguồn gốc của mình. Đây chính là cơ hội để bạn truyền thông và cũng là để kết nối với thế giới nữa. Đừng chối bỏ niềm tự hào dân tộc!