Paris, nơi mà hàng tá các nhà thơ, nghệ sĩ, nhà biên kịch, nhà văn, lữ khách, chính khách, và nhiều hơn thế đã trải lòng qua các trang giấy, nét bút. Tất cả họ đều đến Paris và rời đi với một cơn say tình.
Thật là khó để cưỡng lại sự cám dỗ của Paris. Đó là một thành phố diệu kì, và tôi có thể thấy tại sao nơi này tràn ngập những dòng người qua lại. Đến với Paris, chúng ta được chạm vào một nền văn hoá mới lạ, một sự tinh tế trong lối kiến trúc Pháp và hoà vào nhịp sống êm đềm nhẹ nhàng. Và, giống như hàng triệu người đã từng đặt chân đến đây, tôi cũng đánh rơi trái tim của mình ở Paris.
Tôi nhớ chính xác một kỉ niệm ở đây. Đó là khoảng nửa đêm, khi tôi mới chỉ tới Paris được 2 tiếng, cũng chỉ kịp gặp một số người bạn để cùng uống vài ly. Dĩ nhiên là tôi chưa được thấy nhiều thứ ở Paris vì tôi đến khá muộn. Nhưng ngay khi tôi bước lên khỏi nhà ga tàu điện ngầm, ngước nhìn lên Khải Hoàn Môn, đằng sau lưng là Đại Lộ Champs-Élysées, tôi đã yêu nơi này. Paris chính là điểm sáng nhất trong thời gian tôi đi du lịch khắp Châu Âu.
Với hai ngày tôi có ở Paris, tôi chỉ có thể ghé thăm những điểm du lịch nổi tiếng và dạo quanh phố phường. Thật là không công bằng với Paris khi mà tôi chỉ có hai ngày ở đây.
Điều đầu tiên khiến tôi thấy nơi này thật tuyệt vời chính là sự thoáng đãng của đường phố. Hầu như các con phố ở Paris đều rộng rãi, bao gồm nhiều trung tâm thương mại, quảng trường và cả công viên nữa. So với các thành phố ở Châu Âu khác, đặc biệt là những thành phố mang sắc thái cổ kính như Paris, hiếm có nơi nào rộng rãi như vậy. Điểu đó chỉ xảy ra ở những khu vực mới, hiện đại. Những công trình cổ thường được xây sát nhau, ví như khi bạn tới London, Barcelona, Rome hay là Prague, bạn sẽ tự hỏi mọi người sẽ di chuyển thế nào khi đường phố chật hẹp như thế. Paris thì khác, có quá nhiều không gian mở ở đây. Và những không gian mở này giúp cho thành phố bớt phần nào sự bận rộn, tạo cảm giác dễ chịu hơn. Bạn có thể tản bộ, di chuyển, bạn có thể tránh chiếc ô tô đang tới. Thật là thoải mái.
Với khoảng thời gian ít ỏi mà tôi có ở đây, tôi không thể đi quá xa khỏi trung tâm thành phố. Tôi đến bảo tàng Lourve và ngỡ ngàng trước sự vĩ đại của nó, tự hỏi liệu Dan Brown có sử dụng nó để viết sách thêm lần nữa không. Tôi đã không tham quan bên trong, mặc dù bảo tàng Lourve đáng để dành nhiều thời gian hơn cả trong chuyến đi này. Tôi tiếp tục đi về phía Khải Hoàn Môn và đi dọc theo Đại Lộ Champs-Élysées. Ở đây, tôi có thể thấy dòng xe cùng với đó là dòng người tấp nập qua lại giữa những dãy nhà hàng, khách sạn, cửa hiệu,... đắt đỏ. Đêm đầu tiên tôi đã tới một vũ trường ở đây. Mấy người bạn Pháp của tôi đã chỉ cho tôi thấy cuộc sống về đêm ở Paris, và nó sẽ không bao giờ kết thúc trước 8 giờ sáng. Người Pháp rất thích tiệc tùng.
Điểm sáng của chuyến đi này đến vào ngày thứ hai ở đây. Tôi đã dành 6 tiếng để đi dạo qua các con phố, yêu Paris hơn, và nhiều hơn nữa. Nơi này thật đẹp. Một nét đẹp ngô nghê đến lạ. Tất cả mọi thứ thuộc về nó. Không có từ nào để diễn tả nổi vẻ đẹp của nơi này, nên tôi sẽ để những bức ảnh lột tả nó cho bạn.
Tôi khá thích khu phố Latinh. Khu di tích lịch sử này gồm rất nhiều con phố tí hon lộng gió, các ngã rẽ khá kì lạ khi nó hầu như đều dẫn đến một khu đầy rẫy những quán cafe xinh xắn. Mặc dù nằm ở khá gần nhà thờ Đức Bà – điểm du lịch rất nổi tiếng, vẫn có một số lượng du khách nhỏ tới ghé thăm nơi này. Các con phố ở đây yên tĩnh hơn nhiều, có thể thấy nơi này khá phù hợp để dùng bữa hay chỉ đơn giản là nghỉ ngơi. Tôi mừng vì mình đã dành chút thời gian để lang thang ở đây.
Một điểm đến tuyệt vời khác chính là vườn Luxembourg. Khu vườn khổng lồ nằm sau toà lâu đài Luxembourg này là điểm đến yêu thích của người bản xứ vào mỗi ngày hè ấm áp. Các hàng cây chạy ngoằn ngoèo xuyên suốt cả khu vườn, nối liền công viên với khu hoạt động ngoài trời và sân tennis. Ở chính giữa khu vườn có một đài phun nước lớn và một chỗ nho nhỏ dành cho dân đua thuyền mô hình. Vườn Luxembourg đầy ắp những người nằm dài trên bãi cỏ, thư giãn trên băng ghế dài và ăn uống. Điều khiến tôi ngạc nhiên là nơi đây có rất nhiều hàng ghế công cộng. Thực thế là ở Paris, hầu hết các công viên đều có ghế ngồi. Những chiếc ghê không cần thiết phải gắn chặt xuống đất, bởi lẽ sẽ chẳng có ai lấy cắp chúng. Chúng sẽ chỉ nằm yên ở đó. Tôi ngạc nhiên bởi nếu ở những nơi khác mà tôi từng tới, những chiếc ghế kia sẽ dần dần không cánh mà bay.
Và tất nhiên, làm sao tôi có thể quên được hai điểm đến nổi tiếng nhất: Tháp Eiffel và nhà thờ Đức Bà.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tháp Effiel, tôi cảm thấy không ấn tượng cho lắm. Lúc đó, trời mưa, và tháp Eiffel dường như bị chìm vào trong màu xám xịt của mây trời. Đúng là nó đẹp, nhưng chưa đủ hấp dẫn. Cho đến lần thứ hai tôi ngắm nhìn nó, vào một ngày trời trong xanh, toà tháp đứng sừng sững giữa một khoảng trời, nổi bật lên giữa những toà nhà xung quanh. Càng tiến về phía nó, tôi càng thích thú hơn. Đi dọc theo sông Seine, ngắm nhìn tháp Eiffel, tôi bị hút hồn bởi nó. Thật sự ấn tượng. Tuy nhiên, tôi không lấy gì làm thích thú cho việc phải đứng đợi hai tiếng đồng hồ để được đi thang máy lên trên đỉnh tháp, nên tôi bỏ qua việc đấy. Nhưng nhìn nó mà xem. Tháp Eiffel, cái “cục măng tây bằng sắt” theo cách mà người Pháp vui đùa về nó, thật quá quyến rũ. Nó là biểu tượng của thành phố tình yêu, và như để minh chứng cho điều này, dưới chân tháp, trên những thảm cỏ trải dài, hàng trăm cặp tình nhân đang trao nhau những cử chỉ thân mật, dịu dàng.
Nhà thờ Đức Bà sạch sẽ hơn tôi nghĩ. Tôi đã tưởng tượng đây công trình cổ kính và có phần đáng sợ khiến cho lối kiến trúc Gothic sẽ càng trở nên tối tăm và bí hiểm hơn. Đáng buồn thay, dường như nhà thờ đã được lau dọn, sơn mới khoảng vài năm trở lại đây. Dưới quan điểm của tôi, điều này khiến nó bị mất đi mối liên kết về lịch sử của công trình. Đời mà, phải không? (C’est la vie). Phía bên trong nhà thờ có vẻ khá theo tiêu chuẩn, mặt trước của nhà thờ thì khiến tôi nhớ về thánh đường Duomo nguy nga của nước Ý. Vẻ đẹp thật sự của Nhà thờ Đức Bà là những nét bầu dục uốn lượn ở phía sau. Phần sau của nhà thờ rất đẹp, nghệ thuật kiến trúc Gothic ở phần này khá phức tạp và được thiết kế rất tốt. Nhược điểm duy nhất của Nhà thờ là biển người tới đây tham quan hàng ngày. Họ vây quanh nhà thờ như ruồi bâu hũ mật, và tôi quyết định nhanh chóng tham quan rồi rời đi nơi khác. Nơi đó thật tuyệt, nhưng không được dễ chịu cho lắm. Thay vào đó, tôi có thể chiêm ngưỡng nó từ xa – xa hẳn khỏi đám đông ấy.
Paris thật tuyệt vời. Tôi yêu nó và tôi sẽ quay trở lại nơi đây sớm nhất có thể. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ về Paris, có thể sẽ còn nhiều suy nghĩ hơn nữa. Ở bài viết tiếp theo, tôi sẽ chỉ một số mẹo khi tới đây du lịch và cung cấp thêm những lời khuyên thiết thực. Nhưng đây là câu chuyện tình yêu về Paris của tôi. Rất nhiều người trong chúng ta có một câu chuyện như thế.