Người Thái hầu như mua thực phẩm ở những hàng rong trên phố. Người dân nơi đây thường mang bên mình một chiếc túi nhỏ đựng cơm, cà ri, mì hoặc canh. Vì giá thành thức ăn ở đây khá thấp và nhà thì ở xa, nên rất ít người dân Thái ở Băng Cốc tự nấu một bữa ăn cho bản thân. Những hàng ghế đá ven đường thường là chỗ ngồi của những người lao động, họ san đồ ăn cho nhau trước khi về nhà. Việc ăn uống ở đây dường như là một hoạt động không cần có thời gian cố định, chỉ cần cảm thấy đói là họ sẽ ăn ngay lập tức.
Băng Cốc thực sự là điểm đến cho những người sành ăn, và đường phố nơi đây thật sự là một thiên đường để thong thả thưởng thức những món ăn ngon. Các quầy ăn được dựng thẳng theo hàng trải dài cả con phố. Họ bán đủ thứ, từ những đồ ăn nhẹ, ăn vặt cho đến những bữa ăn đầy đủ. Có nhiều khu khác nhau, mỗi khu chỉ chuyên về loại đồ ăn, giờ mở cửa của các quầy hàng sẽ chính xác đến từng giây một bất kể đó là ngày nào.
Ăn như thế nào ở Thái
Thức dậy với một bữa sáng, tôi thay đồ và đi dạo qua các con phố. Xung quanh tôi lúc này, hàng trăm người dân Thái Lan đang mua đồ ăn (thường là hoa quả hoặc súp). Những người công nhân thì dành chút thời gian để mua cho mình một bữa trưa với đầy đủ cơm, cà ri, hay một đĩa mỳ và cũng có thể là một bát súp.
Tôi nhanh chóng mua cho mình một vài quả chuối chiên và bắt đầu khám phá thành phố. Sau vài giờ, bụng tôi bắt đầu có dấu hiệu đói. Điều này cho thấy đồ ăn của Thái ngon nhưng sẽ không đủ cho vài giờ, chắc hẳn đây cũng là lí do tại sao người Thái ăn liên tục. Họ ăn cả ngày bởi vì mỗi bữa họ chỉ ăn một chút vừa đủ. Bữa ăn của người Thái thường là những bữa ít calo, tuy nhiên sự du nhập và phát triển của những bữa ăn theo kiểu của phương Tây ở Thái gần đây đã khiến tỉ lệ béo phì tăng nhanh chóng. Tuy nhiên, cho dù thế nào thì người Thái vẫn nhỏ hơn và khỏe mạnh hơn chúng ta rất nhiều – chúng ta có thể tìm tòi và học một chút từ họ.
Hiện giờ thì tôi đang ở phố người Hoa, tìm chút đồ ăn vặt trước bữa trưa chính của mình. Những trái chuối khá ngon, nhưng tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó mới hơn. Xung quanh tôi lúc này lại là các quầy bán kẹo, cá chiên, Pad Thai, trái cây và thịt xiên – về cơ bản là mọi thứ bạn muốn.
Đây là một bữa buffet, và tôi muốn thử tất cả.
Tôi quyết định thử một chút gà nướng. Mùi vị của nó khá mãnh liệt, cũng bởi tại nó được tẩm ướp bằng rất nhiều gia vị khác nhau và nướng bằng than. Người bán hàng đưa tôi khi nó còn nóng hổi, và tất nhiên, việc còn lại của tôi chỉ là đưa vào miệng và thưởng thức nó. Nó khá nóng, nhưng ngon. Miếng gà có mùi thơm của tỏi và mùi nồng của các loại gia vị. Những que thịt xiên là món ăn Thái yêu thích của tôi. Vì tôi khá nhanh đói, nên tôi mua thêm một chút dứa thái nhỏ để ăn trên đường, khi tôi tiếp tục đi khám phá nhiều món ăn hơn nữa.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, tôi chọn cho mình một quầy hàng nhỏ. Các nhân viên công sở cũng đổ ra đường, sà vào các quán ăn để dùng bữa trưa. Tôi gọi cho mình một chút cà ri nấu theo kiểu phương tây. Người Thái có vẻ thích cà ri, tôi có thể ngửi thấy mùi cay nồng trong không khí ở khắp mọi nơi. Các bàn xung quanh tôi chật kín những người bản địa, họ dùng bữa và tán ngẫu những câu chuyện ngày hôm nay. Vốn từ ngữ Thái của tôi chưa đủ để hiểu họ đang nói gì, nên tôi chỉ thưởng thức bữa ăn của mình cho dù nó hơi cay với tôi.
Sau bữa trưa, tôi tiếp tục tản bộ. Tôi để khứu giác của mình dẫn đường đến những món ăn ngon, nhâm nhi trái dứa mua hồi sáng và mua thêm vài miếng sủi cảo chiên. Sau khi ăn xong những thứ đó, tôi tiếp tục mua một vài cây chả giò. Tôi nhận ra chả giò của Thái thật sự ngon – nó nhẹ, giòn, và cái nước chấm cay cay ngọt ngọt thật sự hợp với món ăn này.
Thời gian dành cho bữa tối đến cũng là lúc tôi đã đến khu trung tâm. Ngày hôm nay tôi đã ăn kha khá món ăn ngon, nó khiến tôi cảm thấy khá no. Vậy nên bữa tối của tôi sẽ là một bữa ăn nhẹ nhàng. Tôi cần nghĩ xem mình muốn ăn gì, ăn ở đâu. Tôi có thể ngửi thấy mùi cà ri và súp, nghe thấy tiếng xèo xèo của chảo gà chiên, tiếng ùng ục của nồi canh cá. Tôi sẽ chẳng bao giờ chết đói ở thành phố này được.
Quyết định của tôi là dùng bữa ở một quán pat gao pao. Nó là một đĩa nộm gồm húng quế và thịt gà băm nhỏ. Tôi gọi thêm mai pet (không cay) và ăn nó bằng một cái bát nhỏ. Đối với người Thái, không cay sẽ được coi là ít cay, tôi đã khá vất vả khi mỗi một miếng tôi ăn thì sau đó tôi cần đến hai ngụm nước để giảm bớt vị cay nóng trong miệng. Cho dù tôi đã sống ở Thái vài tháng, tôi vẫn chưa thể quen hoàn toàn với việc ăn cay. Cuối cùng thì tôi cũng gắng ăn hết, miệng của tôi lúc đó nóng tưởng chừng như một ngọn núi lửa đang phun trào, và tất nhiên, tôi vẫn gửi lời cảm ơn đến ông đầu bếp.
Sau một ngày dài thả sức ăn uống, giờ là lúc nằm xuống ghế, tháo chiếc thắt lưng ra, và xem TV. Nhưng không phải là việc tôi sẽ làm trước khi tìm và mua sẵn một số đồ ăn nhẹ cho buổi đêm.