Tôi vừa trở lại Bangkok. Tôi biết. Khổ lắm nói mãi. Tôi vừa đi cơ mà? Không phải tôi vừa chuyển đến ở Đài Bắc sao? Rất nhiều thứ có thể thay đổi nhanh chóng. Tôi đã ở đây hai tuần, và mặc dù tôi rất muốn hoàn thành công việc, nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra. Tôi đã mắc sai lầm khi chọn chỗ ở ngay gần khu vực chơi bời vui nhất và nổi tiếng nhất ở Bangkok (ít nhất là với bạn bè của tôi) —Cheap Charlies. Tôi đã ở tại Suk 11, ngay đối diện bên kia đường. Nếu bạn đang ở Bangkok và tìm kiếm một nhà nghỉ có giá cả phải chăng, nằm ở trung tâm và sạch sẽ, đây là nơi để đến. Nó là một trong những nơi đẹp nhất tôi đã từng ở. Nó được làm bằng gỗ tếch và trồng rất nhiều cây cối xung quanh, tạo ra một cảm giác khá lạ, hòa mình vào thiên nhiên trong một thành phố mà không có chút “thiên nhiên” nào.
Vì nó ở ngay gần quán rượu yêu thích của tôi nên khi tôi trở về nhà sau bữa tối, tôi sẽ luôn bị lôi kéo đến đây bởi bạn bè của tôi. Hai tuần vừa qua ở Thái Lan có ba lần nghỉ lễ, vì vậy rất nhiều người đã tranh thủ thời gian nghỉ để tới những quán bar và tiệc tùng mỗi đêm. Bữa tiệc cuối cùng của kì nghĩ lễ vào đêm qua thực sự điên rồ. Một cốc có thể biến thành ba hoặc bốn, lúc mà tôi đặt được lưng xuống giường thì cũng đã khoảng 4 giờ sáng.
Đài Loan thiếu rất nhiều thứ mà tôi thích ở châu Á: lối sống về đêm tuyệt vời, phim lậu, thức ăn đường phố, và rất nhiều hòn đảo nhiệt đới để tham quan. Tôi đã xem khoảng 10 phim trong tuần này. Tôi đã ăn thức ăn đường phố Thái mỗi khi có cơ hội. Tôi đã bỏ lỡ khá nhiều món, đặc biệt là món phở heo chỉ có thể được tìm thấy ở các quầy hàng trên đường phố. Nó bao gồm thịt lợn và mì tươi ngon lành đúng với suy nghĩ của tôi cho một bữa ăn nhanh, rẻ và đầy đặn. Thỉnh thoảng tôi cũng đến ăn ở các nhà hàng yêu thích chủ yếu là để gặp gỡ những người bạn cũ.
Việc trở lại Bangkok đã khiến tôi nhận ra mình yêu nó đến mức nào và tôi sẽ không bao giờ có thể rời đi mà không quay lại. Từ giây phút tôi bước xuống khỏi máy bay, tôi cảm thấy như mình đang ở nhà. Sự điên rồ, không khí, đám đông, giao thông, sự ô nhiễm, các món ăn đường phố - tất cả đều thú vị và khiến tôi hài long. Bangkok luôn như vậy với tất cả mọi người. Nó ghì chặt bạn và bạn không bao giờ có thể hoàn toàn rời xa nơi này. Bạn có thể đi trong một khoảng thời gian ngắn nhưng rồi bạn sẽ quay lại. Có thứ gì đó gây nghiện ở thành phố này. Nó có thể đến từ sự ô nhiễm trong không khí, nhưng bất kể nó là gì, bạn không thể rời đi. Người bạn Natalie của tôi đã rời đi một năm trước và đã quay lại khoảng bảy lần kể từ đó. Bạn bè của tôi nói với tôi họ sẽ không bay tới chỗ tôi vì họ biết tôi sẽ trở lại trong vòng vài tháng. Rất nhiều thành phố bạn khiến bạn muốn sống, yêu thích và muốn trở lại, nhưng với Bangkok, tôi thấy mọi người thường quay lại. Tôi thực sự cảm thấy như vậy về Thái. Những người tôi gặp đều là những người đã từng ở đây và họ dường như không thể chờ đợi cho việc trở lại nơi đây, rõ ràng là vậy. Thành phố này sẽ túm lấy bạn và hút hồn bạn bất cứ lúc nào.
Bangkok giống như một cơn lốc xoáy và nếu bạn ở đây đủ lâu, bạn có thể bị hút vào và không bao giờ muốn rời đi. Những người tôi quen dù đã sống ở đây nhiều hơn hai hoặc ba năm đều nói rằng họ sẽ không bao giờ rời đi. Họ không muốn làm quen với cuộc sống ở bất cứ nơi nào mới. Sự điên rồ của thành phố là duy nhất, và một khi bạn quen với nó, không nơi nào khác so sánh. Vào tháng Giêng, tôi đã đóng chương sống ở Bangkok lâu dài. Hơn một vài tháng ở đây, và tôi một lần nữa cảm thấy vô thức, say mê cơn lốc đó. Trở lại đây, tôi có cảm giác như đang về nhà. Và cũng giống như bất kỳ người nghiện “Bangkok” nào khác, tôi không thể tránh thứ ma túy đó quá lâu. Bất cứ lần đi nào dài hơn một vài tháng, tôi đều phải gắng trải qua cơn thèm Bangkok thực sự.
Quay trở lại đây, mặc dù biết là những ngày tháng ở đây sẽ chẳng tốt đẹp gì cho gan của tôi, bù lại thì tôi có thể tự “sạc pin” cho mình sau những ngày tháng căng thẳng và mệt mỏi. Và với chuyến đi này, tôi nhận ra rằng dù tôi có đi bao xa đi nữa, dù tôi đi đâu đi chăng nữa, dù tôi có cố gắng trốn khỏi đây bao nhiêu lần đi chăng nữa, Bangkok sẽ luôn luôn giữ tôi ở lại. Chắc chắn là tôi sẽ quay lại để sửa lỗi.
Một số người sống ở đây đã ra đi và không bao giờ trở lại. Tôi không nằm trong số đó. Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi thành phố này – tôi dám chắc rằng mình sẽ còn quay lại Bangkok nhiều lần nữa.