Đi phượt - đó không chỉ là khoác trên vai một balo hành trang và cứ thế lao đầu vào những chuyến đi không mục đích, không kế hoạch, mà là một hình thức khám phá thế giới và giao tiếp với thế giới rộng lớn này. Đi phượt bao gồm cả những khoảnh khắc hỗn loạn, những thử thách mới mỗi ngày, và những sự việc tình cờ nối tiếp nhau. Đó là mong ước được khám phá những điểm đến mới, để thoát ra khỏi “vùng an toàn" của bản thân, trải nghiệm những đồ ăn mới, gặp những bạn bè mới, và bỏ qua hết những khu nghỉ dưỡng sang chảnh.
Đi phượt không được tính là một kì nghỉ. Đó là một cuộc hành trình.
Đó là một phong cách sống.
Sau đây là 47 lí do cho bạn tự khám phá bản thân xem mình có phải một phượt thủ đích thực hay không:
Bạn không biết điền gì vào các biểu mẫu khai nhập cảnh về nơi cư trú của bạn.
Vẫn là mẫu khai đó, bạn lại còn không biết viết gì vào vị trí nghề nghiệp hiện tại.
Mì gói đã và đang trở thành bữa chính của bạn trong thời gian dài trong các nhà bếp của các dịch vụ lưu trú rẻ tiền.
Bạn sống qua ngày nhờ cơm, những gói hoa quả sấy và các loại thức ăn rẻ tiền khác.
Bạn mặc đi mặc lại một chiếc áo trong cả tuần (hoặc thậm chí còn hơn).
Chiéc quần jeans cũng có kết cục tương tự, bạn mặc nó có khi lên đến 2-3 tuần.
Bạn giặt quần áo trong bồn rửa mặt ở khách sạn.
Bạn chợt nhận ra mình có khả năng cực kì thần thánh: đóng gói tất cả mọi hành lý trong một kiện hành lý duy nhất.
Thỉnh thoảng việc có nước nóng để tắm là một điều xa xỉ.
Một chiếc giường thoải mái cũng không phải khi nào cũng có.
Và một căn phòng có phòng tắm khép kín cũng vậy.
Điều hoà không khí cũng chẳng khác gì.
Bạn sẽ ngủ ở bất cứ đâu, miễn là nơi đó rẻ tiền và không có bọ rệp trên giường.
Bạn sẽ học được kĩ năng cân đối chi tiêu cực đỉnh. Một căn phòng giá 100k/đêm? Kèo thơm đấy! Một bữa ăn chỉ có 20k? Quá tuyệt vời luôn! Một chuyến Uber tận hơn 100k? Tốt thôi, tôi sẽ đi bộ thêm 30 phút thôi chứ gì.
Khi bạn về nhà, bạn cảm thấy khá khó chịu khi bạn không thể mặc cả với tất cả các món đồ.
Bạn không thể nào ngủ nếu không đeo tai nghe, kể cả khi xung quanh chả có ai ngáy.
Bạn đã không hề ngủ trong căn nhà của chính mình quá lâu, kể từ ngày bạn xách balo lên và đi.
Bạn chẳng thể nhớ nổi hôm nay là thứ mấy.
Hay là tháng mấy nữa nhỉ?
Bạn trở nên cực kì xuất sắc trong việc ra dấu tay và ra hiệu cho đối phương hiểu điều bạn cần.
Bạn cứ phản xạ hỏi mọi người rằng họ đến từ đâu và tên họ là gì mỗi khi gặp một người bạn mới, và sau đó bạn nhớ họ bằng quê quán của họ.
Ở bất cứ đâu bạn đến, bia chẳng bao giờ là rẻ.
Bạn có một vệt cháy nắng hình dép tông ở trên bàn chân không biết bao nhiêu lâu rồi.
Bạn thấy hơi kì cục khi ở giữa một môi trường toàn những người có giọng vùng miền đặc trưng chả khác gì bạn.
Bạn biết nói “Nâng cốc!” bằng nhiều thứ tiếng hơn là bạn tự thú nhận.
Bạn sẽ cảm thấy bất ngờ một cách sung sướng khi chẳng may vớ được một cuộn giấy vệ sinh trong phòng vệ sinh ở các địa điểm công cộng.
Bạn thực sự tin rằng vòi hoa sen là một kiểu tắm toàn cầu.
Bạn biết từ bia bằng ít nhất à 10 thứ tiếng.
Bạn sẽ nhét số bánh mì và gói mứt nhỏ nhiều nhất có thể lấy từ bữa sáng, đủ để bạn có thể có một bữa trưa no nê ngoài đường.
Khéo phải vài tháng rồi bạn không ra đường mà không đi dép tông.
Ngân sách của bạn được đánh giá nhiều hay không phụ thuộc vào số lượng đồ uống có cồn mà bạn có thể mua được trong một đêm.
Kế hoạch du lịch của bạn luôn sẽ có một giấc ngủ miễn phí trên tàu, trên máy bay hoặc trên xe khách.
Thậm chí bạn có thể ngủ một đêm ở sân bay để tiết kiệm chi phí.
Bạn có thể đoán được quốc tịch của bất cứ ai trong nhà nghỉ, chỉ cần nhìn balo của họ.
Lúc nào bạn cũng thấy mệt.
Bạn cho rằng xem tivi là sang chảnh và mất thời gian.
Nhưng bạn luôn tranh thủ xem mọi thứ trên Netflix và thậm chí đăng kí làm thành viên nữa.
Bạn vẫn cho rằng chiếc áo phông bạn mặc liên tục trong 6 tháng vừa qua vẫn hợp mốt.
Bạn có sẵn một chiếc quần vải lanh in hình hoa lá cành.
Bạn hiểu cái từ “visa hết hạn" nó căng thẳng và khổ sở ra sao.
Bạn sẽ luôn cân nhắc lựa chọn ở phòng ngủ tập thể với 8 giường.
Bạn cảm thấy thất vọng và buồn chỉ vì nhập cảnh vào một đất nước mới và họ quên khuấy việc cho bạn thêm một chiếc tem về đánh dấu chuyến đi.
Bạn luôn miệng kêu ca “đây sẽ là lần cuối mình bay với hãng hàng không này" cho tới khi họ tung ra những đợt vé siêu rẻ, rẻ nhất trong các lựa chọn.
Bạn cũng sẽ tự dặn lòng không bao giờ chọn chuyến xe khách đi lúc nửa đêm, vì bất cứ lí do gì.
Tuổi tác dần tăng, bạn lại tự hứa không ở phòng ngủ tập thể nữa, nhưng rồi lại đặt một căn phòng y hệt cho ngày hôm sau. Ừ thì nó quá rẻ mà!