Các bloggers về du lịch nổi tiếng thế giới khuyên bạn điều gì?
Các kiểu quấy rối tình dục khi đi du lịch
Một người bạn hỏi tôi rằng chắc hẳn tôi phải có rất nhiều kỉ niệm buồn cười, kì cục, vui vẻ và cả những câu chuyện thú vị trong suốt thời gian ở nhà nghỉ bình dân. Tôi mới ngồi tính toán, thì ra tôi đã đi du lịch được suốt 54 tháng trời ròng rã, đồng nghĩa với việc rất nhiều câu chuyện điên dồ đã xảy ra trong thời gian này. Và sau khi nghĩ về khoảng thời gian hơn bốn năm rưỡi vừa qua, dưới đây là một số câu chuyện tôi thích nhất về các kỉ niệm ở khách sạn bình dân:
Đó là lần ở New Zealand khi một cô bé người Isarel không chịu tắt đèn ngủ ở giường cô ấy chỉ bởi vì cô ấy sợ bóng tối. Thế rồi cô ấy lại buôn chuyện điện thoại với bạn cô ấy suốt cả đêm dài, đến nỗi một người bạn trong phòng không thể chịu nổi, đã quyết định rút luôn dây điện cắm đèn của cô. Sau vài cuộc nói tranh cãi, cuối cùng cô ta chịu thua và chúng tôi đã có thể thoải mái ngủ trong bóng tối và yên tĩnh.
Đó là lần ở Prague và cả toàn bộ nhà nghỉ rủ nhau chơi trò chơi bài uống rượu tên là “Các vị vua”. Chúng tôi chẳng muốn rời nhà nghỉ chút nào bởi vì chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ với nhau. Đó cũng là đêm đầu tiên tôi tới Châu Âu, và nhờ đó tôi nhận ra mình yêu thích việc đi du lịch đến nhường nào.
Đó là lần ở Amsterdam, tôi và bạn đồng hành trèo lên mái nhà của khách sạn giá rẻ đó để chụp ảnh của những con kênh. Chúng tôi không được phép lên đó, và tất cả mọi người cố gắng trèo lên mái nhà đều bị đuổi xuống. Vì sao chúng tôi không bị đuổi á? Bởi vì chúng tôi đã lưu trú ở đó suốt 3 tuần rồi, và người quản lý lại quý chúng tôi, nên chúng tôi mới được may mắn vậy đó.
Đó là lần ở Valencia, một người đàn ông say xỉn đã cố gắng buộc tội nhân viên nhà nghỉ về viẹc ăn trộm ví của anh ta, và anh ta đã định đánh nhau với cả nhân viên lễ tân. Cuối cùng anh ta bị trục xuất khỏi nhà nghỉ, trong khi bạn gái anh ta đã khóc rất nhiều. Nhưng đó cũng là một câu chuyện giải trí khá vui vẻ cho chúng tôi kể lại những ngày sau đó.
Đó là lần ở Việt Nam, tôi không thể lý giải nổi tại sao cánh cửa phòng lại bật mở, và anh chàng người Đức gào lên với tôi trong suốt 10 phút về việc làm anh ta thức giấc. Anh ta quyết định trả thù tôi bằng cách bật hết cả đèn lên lúc 6 giờ sáng, và làm ồn cả hai đêm tiếp theo. Tôi cũng chơi lại anh ta bằng cách đặt báo thức lúc 2 giờ sáng và khoá nó lại trong tủ cá nhân ở nhà nghỉ bình dân của tôi rồi thong thả đi uống rượu ở quán bar bên ngoài.
Đó là lần ở Ko Lipe, Thái Lan, tôi đã bị tai nạn khi đi du lịch - một con rết đã cắn tôi trong lúc tôi đang ngủ. Rết cắn thì khỏi phải nói rồi, đau thấu trời xanh luôn. Bàn chân tôi như kiểu bị lửa đốt suốt cả đêm đó và tôi chẳng thể nào ngủ nổi. Cho tới nay đó vẫn là trải nghiệm du lịch kinh hãi nhất tôi từng trải qua.
Lại nói về Việt Nam, khi tôi quay trở về nhà nghỉ sau một chuyến đạp xe sáng sớm ở thành phố Hồ Chí Minh, quản lý ở đó không chịu trả tôi hành lý.Tôi đã gửi nhờ anh ta để bắt đầu chuyến dã ngoại bằng xe đạp nhưng tôi đã quay lại sớm hơn vài ngày, nên họ không có phòng trống nào cho tôi cả. Tôi đã cố gắng xin lại hành lý của mình, nhưng anh ấy nói rằng vì tôi đã hứa hẹn sẽ ở đây, nên tôi hãy quay lại vào ngày mai và nhận phòng cùng với hành lý của mình. Tôi đã phải tự ăn trộm hành lý của mình và tìm cách lẻn ra ngoài thuê một nơi khác để nghỉ lại.
Đó là lần ở Campuchia, tôi đã nhận phòng ở một nhà nghỉ rất được ưa chuộng bởi các khách du lịch bình dân tự túc ở Phnom Phenh. Ngay lập tức họ đã hỏi tôi rằng tôi có thích chút cần sa hay không? Tôi bảo không, và họ tiếp tục hỏi, Cocaine nhé? Hay một chút ảo giác? Không, cảm ơn nhé. Hiện giờ tôi chỉ muốn đi tắm thôi. Anh ta quay lưng đi và ném lại một câu, “Đồ kém cỏi”.
Đó là lần ở đảo Ko Phângn ở Thái Lan, bạn cùng phòng của tôi đã đá tôi ra khỏi phòng lúc 4 giờ sáng vì anh ta đem một cô gái về phòng. Tôi đã phải ngủ ngoài suốt cả đêm đó và cuối cùng là tôi bị muỗi đốt sưng cả người. Cố tỏ ra là một người tử tế và lịch sự, sáng hôm sau tôi hỏi thăm, và anh ta thản nhiên kể, “Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cô ấy rời đi ngay vài phút sau đó.” “Vậy sao anh không gọi tôi vào phòng trở lại?”. Anh ta chỉ nhún vai và tiếp tục ăn sáng. Tôi quyết định nhốt anh ta ở ngoài không cho vào trong buổi tối hôm sau và anh ta cũng bị bọn muỗi đốt sưng vù.
Đó là lần ở Portobelo, Panama, tôi đã bị thức giấc bởi tiếng ngáy của một ông bác nằm đối diện. Tôi rất vui khi có những người lớn tuổi lưu trú tại các nhà nghỉ bình dân, rằng những nhà nghỉ bình dân không phải chỉ dành riêng cho người trẻ. Và không chỉ dừng lại vậy, ông ấy ngủ với hai chân dạng rộng ra và ông ấy thì đang hoàn toàn trần truồng. Đó là một trải nghiệm chăng mấy dễ chịu gì.